TỨ DIỆP THẢO LÀ GÌ

Bạn đang xem: Tứ diệp thảo là gì
Lá trước tiên đứa bé nhỏ thì thầm: đó là niềm hi vọngLá trang bị hai đứa nhỏ nhắn mỉm cười: là niềm tinLá thứ bố : là tình yêuVà lá cuối cùng: là sự may mắn.Mình nghe biết một nơi, nhưng mà ở đó thái dương long lanh ánh vàngNhững cánh hoa anh đào rực đỏ vào tuyết trắngVà ẩn sâu trong đó đó là điều kì diệu nhấtNơi cả tư chiếc lá của Tứ diệp thảo thuộc mọc lên
Một chiếc lá là HY VỌNG, một chiếc lá là NIỀM TIN,Một cái lá dành cho TÌNH YÊU , các bạn đã biết đấy,Và THƯỢNG ĐẾ đã sản xuất thêm một dòng lá nữa nhằm ban vào đấy, sự MAY MẮNHãy kiếm tìm kiếm … và bạn sẽ nhìn thấy vị trí kì diệu ấy .Nhưng các bạn phải HY VỌNG , và các bạn phải TIN TƯỞNG ,Bạn đề nghị YÊU THƯƠNG để chắc rằng nó trẻ khỏe đến nút nào, cùng rồi…Nếu chúng ta cố gắng, nếu như bạn chờ đợi, các bạn sẽ tìm thấy vị trí ấyNơi cả tứ chiếc lá của Tứ diệp thảo thuộc mọc lên …
*****************************
Ani thở dài với khẽ gửi tay lên dụi mắt, bài học về tài chính các nước Châu Âu bây giờ thật dài cùng đáng chán, chưa hẳn là vị cô Amelia giảng không giỏi nhưng do cô bé bỏng đã quá mệt nhọc sau buổi trồng rau củ tăng gia của cô ý nhi viện ban sáng. Khẽ với lấy một mẩu giấy, cô nhỏ bé viết thật nhanh vài loại và chuyền xuống đến Vic – cậu bạn thân đang ngồi sống bàn bên dưới : “ bài học hôm nay buồn ngủ quá, sau tiếng học họ sẽ trốn đến con suối cạnh cô nhi viện nhé, chắc những sơ không phát hiển thị đâu ?”. Vic đọc xong thì nhìn Ani và khẽ mỉm cười…Ani có mặt và mập lên vào một cô nhi viện làm việc ngoại ô thành phố. Ở đây, cô bé xíu thật sự đã có được một gia đình, đã có được sự yêu thương, bảo hộ của hầu hết người. Hơn thế nữa cô còn tồn tại những người bạn, những cả nhà em tuyệt vời nhất mà trong các số đó có cả Vic. Ani không hiểu sao tức thì từ buổi đầu vào đây mình lại có thể kết các bạn và thân được cùng với Vic, bởi lẽ nhìn bên ngoài thì cậu ta là một trong người khá ghẻ lạnh và kiêu ngạo, hầu như chẳng lúc nào chịu há miệng to nói cùng với ai một câu nào. Mà lại khi sẽ thân và hiểu nhau các hơn, Ani thấy Vic là một cậu các bạn khá dễ thương và thân thiện, cậu ấy bao gồm một trái tim nhiều tình cảm, một ánh nhìn chan cất tình yêu thương với Vic còn vẽ rất đẹp. Cậu ấy trầm tính nên bao nhiêu phiền muội và bực bội trong lòng cậu ấy hồ hết đưa vào đều bức vẽ, gồm khi là 1 ngày nắng trong veo với con suối mát chảy êm đềm, cũng có khi là 1 trong những ngày đầy mây và ông trời đã sụt sịt khóc…Bên con suối, Ani và Vic vẫn ngồi thả mình theo cái nước, ngửa mặt ngắm mây trời. Một phân tử nắng nhỏ tuổi xuyên qua lá cây làm cho Ani khẽ nheo đôi mắt lại, quay sang chú ý Vic, cô bé nhỏ mỉm mỉm cười :– Ban nãy cậu bao gồm nghe cô Amelia giảng gì không đấy ?– Tớ á, cậu ko nghe thì làm thế nào tớ nghe được ? – Vic trả lời.Rồi cả hai cùng phá lên cười. Ani lại liên tục hỏi – dường như những giờ phút cả hai đứa thuộc ở cạnh nhau thì phần đông dành toàn bộ cho những thắc mắc của Ani :– Cậu thấy cuộc sống thường ngày này gắng nào, có phải lúc nào cũng tràn trề màu hồng không ?Vic thở dài và gửi tay búng lên mặt nước :– Vậy theo cậu, cuộc sống đời thường của bọn họ thế này thì dành được gọi là như ý ?– May mắn, lý do không ? Tớ cảm thấy mình thật suôn sẻ vì đã sở hữu được một mái ấm, một gia đình, đã đạt được những cả nhà em tốt và những người dân bạn tốt… như cậu ! mà lại còn cậu ?– Sao cũng được !Vic là vậy, cậu ấy không khi nào tập trung vào giữa trung tâm của thắc mắc mà hay đưa bạn khác vào đều câu trả lời rắc rối hơn và… cạnh tranh hiểu rộng của cậu ấy. Tất cả đôi khi, Ani cảm giác Vic gồm một vẻ gì đó ngốc ngốc, như thể đầy đủ câu trả lời của Vic thường thì cậu ta không cần lưu ý đến mà cứ vấn đáp một bí quyết tự nhiên, nghe sao thì đáp vậy tuy nhiên Ani quý Vic sinh sống điều đó, vị cậu ấy tự nhiên và không đưa dối… Ánh phương diện trời đá quý vọt trải lâu năm khắp ko gian, len lỏi vào trong kẽ lá, tự dưng Ani giật mình bảo Vic :– chết rồi, giờ ăn uống tối, họ muộn mất thôi !– Giờ nạp năng lượng tối,chúng ta bị mắng mất !Nói rồi Vic di động Ani với kéo cô nhỏ bé chạy. Chúng chạy thật nhanh, chiếu thẳng qua đám cây rừng. Đến cô nhi viện, chúng nó dừng lại thở dốc, Ani đập dịu lên vai Vic :– Đi qua nhà ăn mau !Ani cùng Vic nhẹ nhàng, rón rén đi, cho nhà ăn, chũng nó thở phào bởi chưa thấy một ai cả. Nhưng lại thật không may, trên tuyến đường lên phòng, Vic không cẩn thận đâm sầm vào sơ Rotrin đang trên tuyến đường đi xuống. Cùng rồi….………………………..
Xem thêm: Clorofom Là Gì ? Chloroform Chcl3, Thái Lan, 250Kg/ Phuy Sử Dụng Hoá Chất, Hãy Cẩn Trọng!
Ani cứ è cổ trọc, cô nhỏ bé không ngủ được, ghi nhớ lại cảnh tượng hồi chiều, cô nhỏ xíu cứ cười mãi không thôi. Cô nhỏ nhắn tự hỏi trên đời này sao lại có người ngốc mang lại thế, cậu ta thậm chì còn trù trừ nói dối, cậu ta thật thà tới cả còn nhận lỗi thay cho cả Ani cùng kết viên là yêu cầu đi gánh nước cho cô nhi viện vào sáng sủa hôm sau. Một cậu bạn lạ đời ! Cô bé bỏng mỉm cười, bỗng nhiên thấy Vic bên cạnh đó cũng chưa ngủ, Ani chuyển tay khều:– Vic, cậu ngủ không ?– Tớ không ngủ được. Tớ thấy nhớ ba tớ, bà bầu tớ, nhớ gia đình tớ !Nhắc cho hai chữ gia đình”, bất giác đôi mắt Ani như hy vọng nhoè nước, Ani hiểu bây chừ Vic sẽ nghĩ gì, bởi hai đứa nó giống nhau, không người thân, ko gia đình…– Vic, dậy đi, cẩn trọng nếu không các cả nhà khác tỉnh dậy đấy, dậy đi rồi tớ bảo đặc điểm này !– Chuyện gì nữa cơ ? – Vic dụi mắt !– Đi, chúng ta lên gác mái !– làm cái gi ?– kín đáo !……………………
Đêm. Bầu trời đầy sao, gió liu riu thổi. Ani xoa nhị tay vào nhau, cô nhỏ bé cảm thấy hơi lạnh. Vic ngửa mặt lên bầu trời, hít một hơi thật sâu, cậu bé xíu vươn vai :– kín của cậu là chuyện này trên đây hả ?– Ừ, cậu thấy tất cả đẹp không. đêm hôm nhìn bầu trời đây sao tớ thấy tất cả một cảm hứng gì đó siêu yên bình– Đẹp tuy thế sao thì nhỏ dại và chỉ là đầy đủ vật thể lung linh, huyền ảo, không cảm xúc, lần chần buồn, biết vui !Và Vic chỉ tay lên bầu trời :– Cậu bao gồm thấy mười hai ngôi sao xếp thành những hình vòng tròn kia không, trông chúng giống như cây tứ diệp thảo đang toả sáng !– Tứ diệp thảo ?– Ừ, đó là một trong truyền thuyết đẹp, nếu như cậu bao gồm một trái tim dũng cảm, một tờ lòng yêu thương thương, tất cả sự tự tin với một chút may mắn thì khi cậu tìm kiếm được tứ diệp thảo, khi đó những điều mong mà cậu hằng mơ vẫn thành sự thật.– nhưng mà cậu vừa nói kia là truyền thuyết ?– Ừ, thần thoại cổ xưa chỉ là mọi điều không tồn tại thực, và truyền thuyết sẽ vẫn mãi là truyền thuyết…– Rồi một ngày tớ đang tìm thấy tứ diệp thảo đến cậu xem. Tớ nghe fan ta nói trong vùng rừng núi Thiêng đằng kia bao gồm một cánh đồng tứ diệp thảo nhưng trong khi chưa tất cả ai tìm ra các loại cây đó. Mặc dù thế tớ vẫn có niềm tin rằng một ngày làm sao đó cố định tớ vẫn tìm thấy ?– Cậu tin vào truyền thuyết ?– Tớ không thể nghĩ nó là truyền thuyết. Fan ta nhắc tới nó có nghĩa là nó phải tất cả thật, chỉ bao gồm điều đầy đủ người đã không đủ kiên trì để hoàn toàn có thể tìm được tứ diệp thảo.– Vậy tớ chúc cậu may mắn, tớ tin vào cậu, tớ tin rằng bao gồm một ngày nào kia cậu vẫn tìm thấy nó – cây tứ diệp thảo may mắn.– Cảm ơn cậu sẽ tin tớ, thôi, chúng ta đi ngủ đi, mai cậu còn yêu cầu đi gánh nước nữa cơ mà !Ani lén quan sát Vic khi cô nhỏ nhắn nhắc mang đến hai chữ “gánh nước”, thời gian đó nhị tai Vic chỉ hơi mẩn đỏ lên chứ dường như không có biểu hiện gì khác. Có lẽ Vic ko giận lúc Ani lôi Vic vào chuyện này….Sáng sớm hôm sau, Ani thức dậy sớm hơn hầu như ngày. Cô nhỏ xíu vươn mình ra ngoài cửa sổ, đón lấy hầu như giọt nắng nóng của buổi sáng mai. Với cô bé nhỏ thấy Vic đang cảnh giác khiêng một xô nước từ loại giếng đào đến thùng chứa nước sinh sống phía đơn vị kho. Nhưng bỗng dưng nhiên,chiếc xô nước từ bên trên tay Vic tuột xuống, nước đổ ra lênh láng, cậu ấy gục xuống đất…. Những sơ chạy đến chỗ Vic với nâng cậu bé nhỏ dậy, sơ Maria ngồi xuống và bế Vic vào chống y tế, Ani hoảng hốt lao xuống ước thang. Cô bé đi nhanh đến nỗi chính bản thân Ani cũng đắn đo rằng cơ hội đó mình đã đi như chạy xuất xắc thật sự là chạy như bay. Đến trước chống y tế, tuy nhiên đã năn nỉ đến khan cổ họng nhưng xuất xắc nhiên không có bất kì ai cho cô nhỏ bé vào trong. Loáng thấy nhẵn sơ Maria, cô nhỏ xíu chạy tức thì đến cầm tay sơ van nài :– con xin sơ có thể chấp nhận được con được vào thăm Vic, con muốn biết cậu ấy như vậy nào…. Bé cầu xin sơ đấy ạ, xin hãy được cho phép con vào trong !– hiện nay Vic đang không đượ khoẻ, sơ vẫn không biết cậu ấy hiện nay đang bị bệnh gì, hóng lát nữa bác bỏ sĩ Robert đến thì mới biết thông tin chính xác. Thôi, con xuống nhà ăn uống đi….Và sơ Maria thanh thanh xoa đầu Ani rồi âm thầm lặng lẽ bước đi, mặc đến cô nhỏ xíu đang trân trối chú ý theo…Lát sau có tiếng bước đi gấp gáp, giờ người thủ thỉ ồn ào. “ chưng sĩ Robert cho đấy ư ?”- Ani nghĩ thầm. Và ngay trong tích tắc ấy, cô nhỏ nhắn đã gồm một quyết định cực kỳ táo bạo. Thay do xuống bên ăn, Ani dìu dịu lẻn ra sau khung cửa sổ của nhà y tế. Nấp sau cửa sổ, từng hơi thở gấp rút của Ani nghe rõ mồn một, tim cô bé bỏng bỗng nhiên đập nhanh hơn cùng hai bàn tay Ani trở cần lạnh toát.– Cậu nhỏ bé bị bị bệnh gì thế ạ ? – Sơ Rotrin lên tiếng hỏi sau khi bác sĩ Robert đang khám một hồi lâu.– căn bệnh này không bình thường đâu, trước đây các cô gồm thấy cậu bé nhỏ này có những biểu lộ gì phi lý không ?– trước đó thì không tuy thế dạo này tôi thấy cậu bé nhỏ có vẻ mệt mỏi mỏi, shop chúng tôi chỉ nghĩ rằng vị tâm lí cậu ấy không tốt nên cũng không để ý gì thêm. Tuy thế thật ra…..- sơ Maria ngập chấm dứt – cậu bé nhỏ bị bệnh nào đấy ạ ?– Cậu ấy bị suy tim !– Suy tim ? – Sơ Maria thảng thốt lặp lại.Cả người Ani run lên bần bật, nhì tai ù đi, chân như muốn khuỵ xuống. Ani hoài nghi nổi rất nhiều gì mình vừa nghe thấy. “Suy tim” – vì sao lại như thế. Từ bỏ trước mang đến giờ cậu ấy có sao đâu, cậu ấy vẫn vô cùng bình thường, vẫn lạc quan, vô tư, cậu ấy không thể có dấu hiệu gì của bệnh dịch suy tim cả. Vậy nên nghĩa là sao, là sao ???– có cách nào chữa trị được ko ạ ?– biện pháp duy nhất hoàn toàn có thể làm bây giờ là buộc phải phẫu thuật ghép tim. Tình trạng bệnh này thực tế rất nguy hiểm, còn nếu như không chữa trị kịp thời, bệnh dịch nhân có thể đột quỵ bất cứ lúc nào…Giọng chưng sĩ Robert cứ nhỏ dại dần, bé dại dần. Hai chữ “đột quỵ” như xoắn chặt mang trái tim của Ani, nhị hàng nước đôi mắt nóng hổi chậm rãi rơi trên khuôn phương diện cô bé. Ani nghẹn ngào, thổn thức, ao ước khóc nhưng mà lại không thành tiếng….Trời bước đầu mưa, cơn mưa cứ rả rích, dẻo dẳng. đông đảo giọt nước mắt của Ani như hoà cùng rất nước mắt của trời… rét hổi…. Mặn đắng….– Cậu có thấy mười hai ngôi sao xếp thành những hình vòng tròn cơ không, trông chúng y hệt như cây tứ diệp thảo đã toả sáng sủa !– Tứ diệp thảo ?– Ừ, đó là một truyền thuyết đẹp, trường hợp cậu có một trái tim dũng cảm, một lớp lòng yêu thương thương, gồm sự trường đoản cú tin cùng một chút như ý thì khi cậu tìm kiếm được tứ diệp thảo, lúc ấy những điều mong mà cậu hằng mơ sẽ thành sự thật.Ani lag mình thức giấc, thì ra chỉ là 1 trong giấc mơ. Nhưng lại sao đôi mắt cô nhỏ nhắn lại nhoè nước. Bên cạnh trời, mưa vẫn rinh rích rơi. Ani quan sát lên thai trời, ko trăng, không sao… Đột nhiên, cô bé bỏng muốn search cây tứ diệp thảo toả sáng hôm nào, nhưng khung trời chỉ đầy mây, cùng mưa vẫn rơi…– Tứ diệp thảo…., phần đa ước mơ…., đúng rồi, khu rừng Thiêng – Ani như mong mỏi reo lên trong ban đêm – nhất mực tứ diệp thảo có thể giúp mình thực hiện được cầu nguyện đó, tuy nhiên, từ trước tới nay chưa ai dám vào khu rừng rậm này, nhưng lại mình tin, mình có niềm tin rằng Tứ diệp thảo là tất cả thực. Tứ diệp thảo….…………………….
Xem thêm: Thế Nào Là Quan Điểm Lịch Sử Cụ Thể Là Gì ? Nội Dung Và Ý Nghĩa Của Quan Điểm Lịch Sử, Cụ Thể
Sáng nhanh chóng hôm sau, khi sương vẫn tồn tại phủ là là mặt đất, Ani đã cẩn trọng gói đồ dùng ra đi. Cô bé nhỏ chỉ để lại một mẩu giấy nhỏ dại cho mọi bạn biết rằng mình đi tìm kiếm tứ diệp thảo. Ngừng đâu vào đây, cô nhỏ xíu lẳng yên ổn rảo cách vào vùng rừng núi Thiêng, nhằm lại đa số nỗi buồn, gần như niềm vui, vướng lại cả Vic… để đi tìm nguồn hy vọng cuối cùng…Theo như thần thoại được ghi vào một cuốn sách nhưng Ani đã được đọc từ rất rất lâu rồi, thì muốn tìm kiếm được cánh đồng cỏ bốn lá, trước tiên nên đi một quãng con đường dài để cho một con suối nhỏ, rồi tìm nơi bắt đầu cây đại thụ mọc thân rừng, tiếp đến từ cội cây đại thụ, ta đã sang phải một trăm bước, tiến một trăm bước, rồi qua trái một trăm bước, và đó sẽ là lúc cánh đồng tứ diệp thảo bạt ngàn hiện ra… Ani chậm trễ tiến sâu vào rừng, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm :– Cây đại thụ, ta đề xuất tìm ra cội cây đại thụ…Mặt trời dần dần lên mang đến đỉnh đầu, các giọt mồ hôi Ani chảy dài, nhỏ giọt ướt váy đầm vai áo. Ani đưa tay dụi mắt, cô nhỏ bé tự hỏi :– Sao lại cố gắng được, đi từ bỏ nãy đến giờ thì đề xuất đến được bé suối ghi vào sách rồi chứ nhỉ, sao lạ vậy, kỳ lạ quá ???Ani ngồi phịch xuống một tảng đá nhỏ, đưa tay quẹt những giọt mồ hôi trên trán, Ani ngước nhìn bầu trời, ngước nhìn tia nắng chói chang. Cô bé nhỏ thở hổn hển, những giọt mồ hôi vẫn thi nhau vã ra, tuỳ thuộc chưa bị làm thế nào nhưng hình như đã nghe khá mỏi. Cô nhỏ bé đưa tay vào tía lô và kéo ra một lọ nước suối rồi nốc một hơi dài. đột nhiên, Ani nghe bao gồm tiếng gì như giờ đồng hồ nước tan róc rách. Chỉ có vậy mà lại Ani như bắn lên ngoài tảng đá, cô nhỏ xíu reo lên vui miệng :– bao gồm nước, nước chảy rồi, vậy là nhỏ suối đó nhất định yêu cầu ở gần đây. Để coi nào…. Phía Đông, là phía Đông !Rồi cô bé xíu đứng dậy xốc tía lô, liên tục đi về phía Đông, nơi cô bé nghe thấy giờ đồng hồ nước chảy. Đúng là gồm suối thật, chỉ cách đó có hai dặm là một con suối nhỏ, phía 2 bên bờ là đầy đủ bông lan chuông nhỏ dại xíu, trắng muốt.– Đẹp quá, đẹp nhất quá, là hoa thay mặt đại diện cho mon sinh của mình, cùng cả của Vic !Cô nhỏ nhắn đến mặt bờ suối, vục tay xuống làn nước và bé dại lên bông lan chuông. Ani nói chuyện :– Cứ sống thọ đẹp như thế này, hoa nhé !Ani mỉm cười, một niềm vui trong sáng cùng nhẹ như nắng và nóng mai. Rồi Ani thường xuyên đi, tiếp tục hành trình tìm kiếm Tứ diệp thảo. Đi chiếu qua đám cây rậm rạp, bỗng nhiên Ani la lên :– Á, đau quá !Một cánh tay cô bé bỏng đã bị tua rừng cào xước và đang rớm máu. Cô bé nhỏ ngồi thụp xuống, đúc rút trong ba lô một miếng vải vóc trắng, hối hả băng kín đáo vết thương…– May đây chỉ cần vết mến nhẹ, chứ nặng nề là coi như xong rồi, cơ mà sao cây vị trí này xum xê quá vậy, đi mãi cơ mà chẳng thấy mặt đường ra ?Ani đưa tay gạt đám lá cây loà xoà qua 1 bên, rồi cô bé tự động viên chính mình :– rứa lên Ani ạ, bởi mày, vì Vic, hãy dũng cảm lên, mạnh mẽ lên !!!Và cô bé xíu tiếp tục cách đi… Qua được dám cây cối chằng chịt, Ani mừng như mong mỏi hét lên. Nhưng mà tránh vỏ dưa lại gặp mặt vỏ dừa, Ani ngước lên với tim cô bé như mong muốn vỡ tung ra :– vật gì thế này, một mỏm đá ?!Gọi là mỏm đá mang đến an ủi ý thức chứ thực tế thì nó cao bất tỉnh trời, không chiến bại ngọn núi là bao. Ani há hốc mồm, cụ thể là điều này không hề có vào sách, hay là cô bé nhỏ đọc sai nhỉ ? Không, đúng mà, vào rừng, đi đến nhỏ suối, rồi cho rừng cây, dẫu vậy sao lại không có vật thể lạ này sinh hoạt trong đó, Ani nhầm đường rồi chăng ? tuy nhiên rồi Ani cũng gấp rút ngậm được loại mệng vẫn há hốc ra, thu lại hai con mắt đang mở lớn :– khoác kệ, nó mong muốn mình leo thì mình cứ leo, vấn đề gì cần sợ !Rồi cô bé mon men lại ngay gần mỏm đá với tìm kế trèo lên. Đặt một tay lên mỏm đá, cho tay kia, rồi một chân, rồi hai chân, tuy vậy sao mà khó quá. Ani vấp ngã lăn kềnh ra đất. Cô nhỏ bé đứng dậy phủi lại quần áo, lắc lắc đầu :– Lên không được, xuống ko được, vậy sao đi ?!Nhưng rồi một ý tưởng chợt loé lên vào đầu Ani, cô nhỏ bé cúi xuống mở đôi giầy thể thao đang có ở chân và mang đến vào cha lô. Xong, Ani đứng dậy, phủi phủi tay. Ko chịu vứt cuộc, Ani lại liên tiếp trèo lên. Lần này thì được thật. Ani bắt đầu đặt được một tay, nhị tay, rồi một chân, hai chân cơ mà vẫn không sao hết, khi vẫn an toàn, Ani bắt đầu trèo lên. Cô bé nhỏ leo lên một cách cẩn trọng và chậm chạp cứ như… một bé rùa. Và bé rùa Ani vẫn cứ cảnh giác leo, trong lúc miệng vẫn không xong lẩm bẩm để động viên bạn dạng thân :– rứa lên, ngay gần tới, gần tới rồi, một chút ít nữa thôi !….Mặt trời đang từ từ hạ xuống nhưng mà vẫn cố kỉnh ban phát hầu như hạt nắng nóng yếu ớt cuối cùng cho cố gắng gian. Kết quả là Ani cũng xuống đến nơi, nhưng mà thật không may, trong quá trình leo xuống, cô nhỏ nhắn đã chạm chán một htương tích nhỏ, à không, phải là mến tích lớn bắt đầu đúng. Một vết rách nát rộng làm việc gót chân. Đau ao ước chảy nước mắt tuy nhiên Ani vẫn cố gắng chịu đựng để có thể leo xuống bên dưới an toàn.Xuống mang đến nơi, Ani ngồi trệt xuống đất, cô bé ôm siết lấy gót chân, hét lên giữa rừng :– Ôi trời đất ơi, nhức quá, mình chết mất !Đau thì gồm đau tuy nhiên trước tiên là đề nghị kịp thời sơ cứu, nếu có chuyện gì thì đợi đến khi trở về đến cô nhi viện sẽ tính tiếp. Cô nhỏ bé lấy gạc băng trắng cả gót chân. Rồi Ani chập chững đứng dậy nhìn quanh. Màn đêm vẫn buông xuống, đâu đó còn vang thông báo cú kêu thật thê lương. Ani nheo mắt :– nạm này là thảm rồi, trời tối bởi vậy mình vẫn muốn đi tiếp cũng không được, thôi,đành ngủ lại tại đây vậy !Rồi cô nhỏ nhắn lôi ra vào túi mẫu tui ngủ, trải bung ra, rồi còn tồn tại cả chăn, cả mền, cẩn thận không thua trận gì sống nhà…………………………………..
Trong khi đó, làm việc cô nhi viện, mọi tín đồ đang nháo nhào mặc nghe tin Ani mất tích. Sơ Rotrin gắng mảnh giấy nhắn mà lại Ani để lại, lẩm nhẩm hiểu rồi chép mồm :– Con bé bỏng này khờ quá, không ai đưa ra tứ diệp thảo thì làm thế nào nó tìm được chứ. Vic lại vào tình trạng cố này mà lại con bé bỏ đi, thiệt là….Ở phòng y tế, Vic vẫn còn đấy đang thiêm thiếp. Cùng cậu đâu hay, cô bạn nhỏ của cậu đang từng bước, từng bước đi kiếm mạng sống và làm việc cho cậu.…………………
Sáng hôm sau, ánh nắng lọt qua kẽ lá và rọi trực tiếp vào khía cạnh Ani. Cô bé giật bản thân thức giấc. Ani ngồi dậy dẫu vậy rồi lại khuỵ xuống. Sao vậy nhỉ, sao lại thấy choáng. Ani đưa tay sờ lên trán :– Thôi chết rồi, bản thân sốt rồi, dĩ nhiên tại sương tối đây nhưng !Đã vậy vệt thương làm việc chân ngày hôm qua hiện nay đã sưng lên với nhức kinh khủng. Ani nỗ lực gượng dậy. Cô bé bỏng dọn dẹp đống chăn mền, túi ngủ của mình, nhét hết vào cha lô rồi rước nước cọ mặt. Tuy mệt tuy vậy cô bé vẫn nỗ lực đi và một mực không chịu quăng quật cuộc. Mặc dù Ani đến rằng bạn dạng thân tôi chỉ bị cảm nhẹ bởi vì sương đêm nhưng ngoài ra linh tính cô bé mách bảo rằng đã gồm chuyện không hay xẩy ra trong cơ thể mình…Xỏ chân vào đôi giảy thể dục bẹp dúm, Ani lê từng bước một nặng nhọc và chậm trễ bước đi.– Giờ chỉ với mỗi một việc là đi tìm gốc cây đại thụ mà thôi. Rứa lên Ani, mệt cỡ nào thì cũng không sợ hãi !Và Ani lại tiếp tục bước. Có nhiều lúc cô nhỏ bé cảm thấy quá mệt nhọc mỏi, song chân đang sưng tấy, mình lại sốt, tay thì bị xây xát, Ani như mong bỏ cuộc, nhưng mà rồi Ani bắt gặp hình ảnh Vic đã nằm bên trên giường căn bệnh và hoàn toàn có thể ra đi bất kể lúc nào, cô bé bỏng như được tiếp thêm mức độ mạnh, thêm nghị lực và niềm tin, tiếp tục đi tìm một truyền thuyết không tồn tại thực.Nhưng hình như cơ thể Ani không làm cho cô bé được yên. Thân nhiệt độ Ani càng ngày càng tăng cao, đôi chân mỗi lúc càng thêm nhức. Cứ chốc chốc, Ani lại đề xuất ngồi xuống uống thêm nước, chuyển tay lên trán vệ sinh đi mọi giọt những giọt mồ hôi nhưng rồi Ani vẫn tiếp tục đi, mặc dù chậm, cho dù lâu nhung nhất thiết Ani yêu cầu đến được cái đích nhưng mà cô bé xíu đã đưa ra cho mình.Và rồi điều kì diệu đã xảy ra.Cô bé xíu đã đến được gốc cây đại thụ.Đó là một trong những cây chò nâu tán sum xuê, cội to đến nỗi cả chục người chưa cứng cáp ôm nổi. Ani mừng mang lại rơi nước mắt, cô bé bỏng quên cả mệt, quên cả đôi chân đau, Ani tháo bố lô, chạy mang đến chỗ gốc cây chò đại thụ. Cô nhỏ xíu mỉm cười và nói trong tiếng thở dồn :– sau cùng tôi cũng đã tìm ra, tôi tìm ra rồi, đưa ra thật rồi !!!Rồi Ani đến bên gốc cây, bình an đếm từng bước chân một.Qua bắt buộc một trăm bước…..Một…Hai…Ba……..Chín mươi chín….Một trăm….Tiến một trăm bước…Một…Hai………Chín mươi chín….Một trăm…..Đến lần thứ cha thì Ani ước ao nhắm đôi mắt lại cơ mà bước, cô bé nhỏ muốn đếm những bước tiến bằng bao gồm tâm hồn mình cùng hơn tất cả, Ani hy vọng khi mở mắt, cánh đồng tứ diệp thảo sẽ hiển thị một cách thần kì cùng rực rỡ.Ani nhắm đôi mắt lại và bước đầu bước sang trọng trái…Một…Hai…Ba…………Chín mươi chín….Và… một trăm…..Ani từ từ mở mắt. Tuy nhiên cô nhỏ nhắn thật sự đang không tin, tốt là không muốn tin. Trước đôi mắt cô bé hôm nay không hề gồm một cánh đồng tứ diệp thảo làm sao cả, tất cả chỉ là một mảnh khu đất khô cằn, giá buốt lẽo, đến cả cỏ ngốc cũng không mọc lên nổi. Ani chuyển tay dụi mắt, đó là sự thiệt hay chỉ là giấc mơ ?Ani dụi cho đỏ hoe cả đôi mắt nhưng sự thật thì vẫn chỉ là sự việc thật, mẩnh đất vẫn thế, vẫn giá lẽo, yên im…Ai quỳ thụp xuống một cách vô vọng rồi cô nhỏ xíu gào lên nức nở :– quan yếu như thế, cần yếu nào, lẽ làm sao tứ diệp thảo không có thực, lẽ nào, lẽ nào tứ diệp thảo chỉ cần một cây cối dại chỉ tất cả trong tiềm thức, vào trí tưởng tượng của những người. Tôi bị gạt thật rồi ư, tôi đã ngây thư quá ư, cần yếu nào, cần thiết nào… ???????Từng giọt nước mắt tiếp liền nhau chảy lâu năm trên khuôn mặt của Ani, hoà lẫn với máu, với hầu hết giọt mồ hôi, cùng với niềm tin, với mong muốn và cả sự bế tắc tột cùng. Bây giờ Ani chỉ hy vọng tự trách phiên bản thân mình nguyên nhân lại thừa cả tin, lý do lại ao ước đi theo một thần thoại cổ xưa nhảm nhí và vô ích mà một ai này đã đặt ra, nguyên nhân lại không ở lại cô nhi viện và thuộc trải qua phần đa ngày tháng trở ngại này với Vic. Trên sao, tại sao ????Nhưng điều diệu kì rồi cũng biến thành xảy ra.Đó chính là lúc này, khi đông đảo giọt nước đôi mắt của Ani rơi xuống cùng thẩm vào đất, thì ở đấy, phần đông cây tứ diệp thảo bước đầu cựa mình mọc lên. Lúc đầu chỉ là 1 trong cây, tuy vậy rồi hai, tía bốn cây, rồi cả một cánh đồng hiện lên chỉ vào chớp mắt. Tuy vậy thật sự thì toàn bộ mọi người không ai biết rằng tứ diệp thảo chỉ mọc lên nhờ các giọt nước đôi mắt của tình yêu thương. Và trong số đó hẳn là cũng có thể có Ani………………
Vic lag mình tỉnh giấc vào đêm. Cậu nhỏ bé nhìn sang trọng giường mặt cạnh, cậu thấy Ani đang thiêm thiếp ngủ, trông cô bé bây giờ hiền nhẹ như một thiên thần. Vic bàng hoàng dơ lại những tiếng nói mà bác bỏ sĩ Robert đã nói về Ani thời gian chiều :– Tôi thật sự không tin tưởng nổi nguyên nhân cô bé lại rất có thể làm được bài toán này, cô bé nhỏ đã bị lây truyền trùng máu bởi vì vết thương làm việc chân quáặng. Trong trường hợp hit kéo dài thêm hơn bốn mươi tám tiếng đồng hồ thì thực tế ở bệnh nhân bình thường có lẽ họ vẫn tử vong. Dẫu vậy điều lạ mắt là nguyên nhân khi này đã là năm mươi hai tiếng đồng hồ đeo tay mà cô bé vẫn về đến được đây, thật không thể phân tích và lý giải nổi… Nhưng, tôi e rằng, cô bé bỏng sẽ cần yếu qua nổi sáng ngày mai,bệnh tình cô bé nhỏ đã nặng trĩu lắm rồi….Vic lặng lẽ âm thầm nhìn Ani. Lẽ nào cậu ấy chỉ từ được tại chỗ này đến mai sau thôi sau ? tại sao số phận lại có thể chấp nhận được Vic được sống, chất nhận được cậu được ghép tim tuy vậy Ani thì không, tại sao cô bé lại bị tiêu diệt ? Vic cố gắng nén lại nhưng lại giọt nước mắt, cố gắng nén lại nỗi đau, nỗi mất mát trong lòng nhưng cậu không thể, nỗi đau trong thâm tâm cậu giờ đây đã vượt lớn.Và Vic nhảy khóc.Trong tối tối, từng giờ nấc nghẹn ngào của Vic lừ đừ vang lên. Cậu cố gắng ngậm chặt loại chăn trong mồm để không có ai biết rằng cậu đang đau buồn tột cùng. Đôi vai nhỏ tuổi bé của cậu khẽ rung, nước đôi mắt cậu chan hoà ngơi nghỉ cằm, làm việc cổ…Nhưng rồi nước mắt đã khô…Vào tiếng phút này, thật sự trung khu trạng Vic sẽ rối bời, chỉ vài ba tiếng đồng hồ đeo tay nữa thôi, người các bạn mà cậu mếm mộ nhất vẫn rời bỏ cậu và ra đi mãi mãi. Cậu sẽ làm cho gì, làm cái gi đây ? cùng rồi Vic nhận thấy nhánh tứ diệp thảo mà Ani đã sở hữu về. Bây chừ Vic sẽ thật sự biết cậu bé xíu phải làm cho gì. Cậu dìu dịu nâng nhánh tứ diệp thảo lên, cẩn thận bỏ lên một tờ giấy white và bước đầu cặm cụi vẽ…Sáng hôm sau, khi mọi fan vừa thấy Ani bước đầu có tín hiệu không ổn, các sơ đã lập cập chạy cho bên. Mắt ai nấy đầy đủ đỏ hoe, mà lại không ai hoàn toàn có thể khóc được thành tiếng. Ani chỉ mỉm cười quan sát họ cùng nói bởi giọng yếu ớt ớt :– con không sao đâu, mọi tín đồ đừng lo. Chẳng phải các sơ đã dậy con rằng con fan ai chẳng có những lúc chết, chỉ bao gồm điều nhỏ ra đi hơi sớm thôi. Mà Vic sao rồi ạ ?Sơ Maria vấn đáp Ani trong tiếng nấc nghẹn ngào :– Đã tìm được người ghép tim tương xứng rồi, bé yên trọng tâm đi !Ani nhâm nhẩm :– Vậy là Vic sống rồi, cậu ấy sống rồi !Chợt bao gồm một giọng nói bé dại nhẹ, trầm ấm từ vùng sau vang lên. Là Vic. Cậu bé nhỏ đã dậy và bong khỏi giường từ thời gian nào. Vic chú ý Ani. Cậu ko khóc. Vic dịu nhàng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Ani, rồi ấn vào kia một tờ giấy trắng, bên trên đó có vẽ một nhánh tứ diệp thảo màu xanh da trời lá ở kề bên một nhánh tứ diệp thảo thật.Ani nhìn bức tranh rồi hỏi Vic :– Cậu tặng kèm mình thật đấy ư ?– Ừ, cậu nỗ lực lấy đi. Có nó thì khi lên đến thiên đàng, cậu sẽ không còn thấy đơn độc nữa do sẽ luôn có tớ bên cạnh, chịu đựng không ?Ani cười với cô bé gật đầu, lại một niềm vui thiên thần.Rồi cô bé nhỏ nhìn rất nhiều người, nhìn Vic, quan sát bức tranh có nhánh tứ diệp thảo.Một giọt nước nhỏ dại từ khoé đôi mắt Ani rơi xuống.Đôi đôi mắt Ani rảnh khép lại….Mãi mãi…